Thứ Bảy, 19/04/2025
34.5 C
Ho Chi Minh City

Lính trinh sát

Truyện ngắn

Hội tỉnh lại vào lúc nửa đêm.

Hình như chínhc cái giấc ngủ triền miên đã giúp anh ấy lấy lại sức. Mặc dù chỉ một chút cử động là cả cơ thể anh lại nhói đau như có ai thò tay bóp lấy quả tim. Anh cắn răng bò lết trên mặt đất còn khét lẹt mùi bom đạn.

Vượt qua trục đường quốc lộ số một, hội tiến dần đến chân cao điểm, nơi tổ trinh sát của anh có nhiệm vụ tiềm nhập. Đã bao lần vào ra trước lưỡi hái của tử thần chưa lần nào anh có cảm giác cô đơn như lần này. Tụng đi trước mở đường đã không quay trở lại. Còn Huề, nhân viên điện đài bất thần nhận một trá pháo mồ côi. Trái pháo ấy cũng phá tan luôn cái điện đài, phương tiện liên lạc duy nhất với cấp trên và suýt giết chết luôn cả Hội, người chiến sĩ trinh sát lừng danh.

Đêm nóng oi ả.

Đã tháng tư mà vẫn không có lấy một giọt mưa. Trời vần vù chăn trở như một người đàn bà đẻ khó đang quần quại vì cơn đau. Có lẽ cũng chính vì không mưa được nên dường như càng về đêm cái nóng càng tăng lên. Nóng như muốn bốc hơi nốt số nước còn lại trong người Hội khiến anh có cảm giác như mình đang nằm trên chiếc chảo gang. Ở đất này về mùa khô nước còn cấp thiết hơn cả gạo.

Vậy mà Hội đã gặp nước.

Từ trên trót vót cao điểm đồi 500 nước phun lên từng tia như những cái vòi phun ở công viên. Nước phun lên rất cao làm ướt đầm cả khu đồi. Cơn khát của Hội bất chợt bùng lên dữ dội. Nước. Câu chào mời mới hấp dẫn làm sao. Nó như một cơn giá chướng thổi bùng lên ngọn lửa sức mạnh đang leo lét trong cơ thể Hội. Trong chớp mắt anh đến chân cao điểm. Chỉ ít phút nữa thôi là anh có thể với tay tới cái hạnh phúc đó. Hội nhắm mắt lại và khoái trá tưởng tượng ra cái cảm giác mà anh đã từng được hưởng vào những trưa hè nóng như đổ lửa, khi anh ghé tấm lưng trần cháy đen vào vòi nước trắng phau của chiếc máy bơm, nghe từng giọt nước ve vuốt trên cơ thể mình.

Một tiếng súng ngắn bắn vu vơ trong đêm làm Hội chợt tỉnh. Hình như tiếng súng ấy đã xua tan đi cơn khát thường trực trong anh. Anh cúi đầu tỳ trán xuống đất. Đức tính cảnh giác trong con người vừa như bị tê liệt đi bởi những thèm muốn bản năng bỗng trở lại đầy đủ. Làm sao lại có thể có nước phun xả ga ở một điểm cao như thế này? Một chi tiết không thể không lưu ý đối với một người lính trin sát, nơi mà mọi sự sơ suất hay nhầm lẫn trong phán đoán đều phải trả giá bằng giá đắt, không chỉ bằng sinh mạng của một con người mà của nhiều người. Anh chợt nhớ đến nguyên nhân Tụng không quay trở lại. Không có tiếng súng, vậy là không phải Tụng chạm địch hay đụng mìn. Cũng không có khả năng lạc đường vì Tụng vốn được mệnh danh là chiếc địa bàn sống. Địa hình phức tạp đến đâu cũng không làm anh mất phương hướng. Vậy thì vì sao? Thôi rồi. Có lẽ nguyên nhân là ở chỗ này đây. Tụng đã dính vào nước chết.

  • Thì ra mày xảo quyệt như vậy đấy. Bây giờ thì tao đã biết âm mưu của mày rồi – Hội vừa nói lầm thầm trong miệng vừa xốc lại khẩu AK và khối thuốc nổ nặng trĩu trên lưng, hối hả bò trở lui.

Nước chết. Không còn nghi ngờ gì nữa. Trường hợp nâyf anh đã từng gặp ở Khe Sanh. Chỉ khác là ở Khe Sanh chúng gí điện xuống cả một con sông lớn. Còn ở đây chúng phun nước tràn lan trên mặt đồi. Vậy là anh chỉ còn một con đường: nhanh chóng rút lui khỏi tấm lưới dẫn điện cực nhậy dưới chân để tránh một cái chết cầm chắc trong tay nếu nước tràn xuống.

Có lẽ đã một giờ đêm. Không phải do cái phát hiện lớn lao kia hay do không khí nửa đêm về sáng có phần dịu lại mà Hội thấy hồi phục hẳn. Điều ấy giúp cho anh rút sang quả đồi đối diện một cách dễ dàng hơn, đúng vài lúc bồn từ trên bồn chứa nước chảy ào ra như thác, và chỉ một thoáng sau đã lan ra đến vị trí mà anh vừa nằm. Trong ánh pháo sáng, anh nhìn rõ một con mển đi ăn đêm bị điện giật bắn tung lên đang giẫy đành đạch trên vũng nước. Hội thở phào. Nhưng cái cảm giác về sự nguy hiểm vừa qua thì cái lo lập tức ập đến. Vậy tổ trinh sát Hồng Lĩnh chỉ còn một mình anh. Anh không còn điện đài liên lạc với trung đoàn. Làm sao anh hoàn thành nhiệm vụ mà đích thân đồng chí trung đoàn trưởng đã trực tiếp và tin cẩn giao cho anh?

Hội chải tấm ni lông, vừa làm chỗ nằm vừa làm chất cách điện trong một bụi cây khô, nằm xuống. Bầu trời đã hết vần vũ, thăm thẳm đầy sao. Dải ngân hà vắt ngang bầu trời đục như một dòng sông bạc in vào mắt Hội. Gió thổi ù ù lay động những khóm cây ngả nghiêng còn sót lại sau những trận B52 trải thảm, như có cơ man con thú đang làm náo loạn cả khu rừng. Hội đưa mắt tìm ông thần nông và chòm sao Bắc Đẩu. Một câu hát từ thời thơ bé vụt lướt qua trong tâm trí anh. Anh mỉm cười lẩm nhẫm: “ Một ông sao sáng”… Nhưng chưa kịp đến hết câu, anh đã thiếp đi trong mệt mỏi.

Hội nằm trong bụi cây, đối diện với cao điểm 500 suốt ngày hôm sau. Phải kiên trì chờ đến đêm. Với người lính trinh sát, kiên trì giống như một bản ngã thứ hai. Vậy mà anh vẫn có cảm giác thời gian tiến chậm như rùa bò. Mỗi khoảnh khắc trôi qua dài đến phát ghê lên được. đã vậy cơn giông vần vũ chưa kịp vắt ra một giọt nước đã tan biến. Mặt trời lại hiện ra chói chang như vừa nối thêm cả một ngày mới dài dặc tiếp theo.

Nhưng cuối cùng đêm cũng phải đến. Trước khi đi tìm xác Tụng, nhiệm vụ của Hội là triệt tiêu sức đề kháng của trọng điểm này. Muốn vậy anh phải tìm cho ra cái bẫy mà kẻ thù đang giăng ra kia. Có điều gánh nặng nhiệm vụ ấy giờ đây dồn toàn bộ lên vai anh, đòi hỏi anh không chỉ dũng cảm mà còn phải khôn ngoan hơn gấp bội.

Mọi việc vẫn diễn ra giống như đêm hôm trước. Vòi phun ở bồn phía cao điểm đồng loạt phun nước lên. Trong ánh điện khi mờ khi tỏ, Hội nghe thấy tiếng của chiếc máy phát điện cỡ lớn lúc rú lên, lúc lịm đi. Tất cả đều rõ ràng như nhận định của Hội đêm qua. Địch gí điện vào nước để ngăn ta tiếp cận cao điểm.

Nhưng niềm vui về một nhận định đúng chưa kịp nhen lên, thì một câu hỏi lập tức được đặt ra: làm sao có thể phá tan được cái bẫy ấy của kẻ thù mở đường cho quân ta tấn công vào cao điểm đúng vào ngày đã quy định. Không lẽ anh cứ nằm chết trong tấm ni lông cách điện này ư? Phải dập tắt cái máy phát điện kia, nhưng làm cách nào để dập tắt nó thì anh chưa biết. Khả năng liên lạc với trung đoàn bị loại trừ vì cả điện đài lẫn người truyền tin đều không còn. Vả lại trung đoàn làm gì có pháo. Nếu có sự thể sẽ đơn giản biết bao.

Vậyt thì chỉ còn một cách duy nhất là anh phải tiếp cận mục tiêu. Nhưng tìm đâu ra một khoảng trống trong khi cả một ngọn đồi lớn mênh mông nước chúng phun ra còn hơn cả mưa rào. Hội cảm thấy bực bội và bứt rứt không yên. Đúng, phải tìm ra một khoảng trống cho phép. Tất cả vấn đề là ở chỗ ấy. Phải tìm cho ra khoảng trống. Nhưng khoảng trống ấy nằm ở đâu? Nó ở đâu?

Trong ánh sáng đang lụi dần. Hội vẫn nghếch đầu lên quan sát. Anh thấy ngọn đèn bảo vệ mờ dần và tiếng cháy và tiếng máy phát điện lịm đi. Chúng nó gí điện. Hội bất giác giơ tay xem đồng hồ. Kim dạ quang chỉ 7 giờ. 7 giờ. Một tia chớp như chợt loé lên trong đầu anh. Đúng rồi, có thể anh đã tìn ra khoảng trống ở đây. Không lẽ chúng gí điện thâu đêm suốt sáng.

Hội nằm im. Cảnh vật lúc ấy lặng phác. Nếu không có tiếng súng nổ vu vơ thì có thể lầm tưởng là một đêm yên tĩnh trong thời bình, không hề có chiến tranh, hệt như cái đêm Hội trải ni lông trên đồi trẩu chờ cô gái làng trước ngày anh nhập ngũ.

Tiếng máy nổ rú lên làm Hội bật dậy. Đúng lúc ấy những ngọn đèn bảo vệ cũng rực lên. Hội canh đồng hồ. Đúng cín giờ. Vậy là suốt hai giờ đồng hồ liên tục gí điện chúng đã dừng lại nghỉ. Hội lấy sổ tay ra ghi. Khoảng trống nằm ở đây chăng?

Hội thắc thỏm chờ đời giây phút tiếng máy lặng im đi. Việc đó sảy ra vào lúc 11 giờ. Nghĩa là đúng hai tiếng đồng hồ sau. Hội muốn hét lên cho vỡ tung lồng ngực vì mừng rỡ nhưng anh đành nín lặng. Đột nhiên anh thấy nước mắt mình ứa ra. Tụng và Huề ơi, các cậu có nghe thấy không, mình đã tìm ra con đường lên cao điểm 500 rồi. Cái khoảng trống mà sẽ hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho, sẽ trả thù cho các cậu. Sẽ trả thù…

10 giờ đêm hôm qua chiếc máy điện ở cao điểm 500 nổ tung. Toán lính bảo vệ đang làm nhiệm vụ gí điện đã bị diệt gọn. Cả cao điểm chìm trong đêm đen. Nhưng từ các công sự trên cao điểm đạn bắn ra như vãi trấu. Một trái M75 làm Hội bị trọng thương.

Khi bọn lính ở trong các công sự của cao điể tràn ra thì trời đã sáng rõ. Viêm chỉ huy rừng lại vài giây lặng im nhìn cái xác bẹp dúm của chiếc máy phát điện và những cái thân đẫm máu của bọn lính. Hắn nhảy lên đống bao cát trên công sự quan sát và ra lệnh cho toán quân tản ra tìm kiếm xung quanh. Hoàn toàn không có dấu vết gì của trận đánh quy mô. Vả lại nếu đêm qua xảy ra trận đánh quy mô thì hôm nay hắn chưa chắc đã còn sống để có thể đứng đâyc hỉ huy lùng sục. Nghĩa là chỉ có một toán địch rất nhỏ lọt lên cao điểm. Hắn không thể hiểu nổi vì sao Việt Cộng lại có thể vượt qua một cái bẫy hiểm hóc như thế này, cái bẫy mà lâu nay vẫn làm cho cao điểm trở thành pháo đài bất khả xâm phạm.

Lúc ấy Hội đang nằm bất động trong một căn hầm.

Hơi ấm của đất và sương lạnh đã lay Hội tỉnh dậy. Anh hé mắt và nhỏm người lên. Anh thoáng thấy bõng những bộ rằn ri lấp ló trên bờ công sự. Nhưng Hội không gượng ngồi dậy được. Cơ thể bầm giập thương tích lúc này đã trở nên quá nặng nề đối với anh. Cảm giác về sự nguy hiểm chạy lướt trên làn da khiến Hội nghĩ đến cái khả năng xấu nhất sẽ xảy ra. Việc đầu tiên anh phải làm là thủ tiêu những ghi chép có thể có hại nếu rơi vào tay địch và cuốn nhật ký nhỏ anh vẫn mang trong ngực áo. Riêng tờ giấy có chữ ký của Bác Hồ mà anh luôn giữ theo người thì anh băn khoăn chưa biết giải quyết ra sao. Đấy là chữ ký mà anh đã xin vơi Bác lần anh được gập Người cùng với đoàn học sinh giỏi toán toàn miền Bắc. Cuối cùng, Hội quyết định giấu tờ giấy vào tấm vải trong cổ áo. Sau đó anh quờ tay tìm khẩu AK. Khó nhọc lắm anh mới kéo được khẩu súng về phía mình. Và, bất chấp cả những đau đớn giày vò, anh cắn răng giương khẩu súng lên vừa lúc một bộ đồ rằn ri hiện ra ngay trên tầm súng.

Tiếng AK ré lên đốn tên lính nguỵ té cái rầm xuống mặt đất. Toán địch xung quang cũng nhào xuống theo một phản ứng tự nhiên. Hồi lâu không có động tĩnh gì chúng mới lóp ngóp bò dậy thận trọng tiến về phía súng nổ.

Bọn địch tìm thấy Hội dưới ngách một căn hầm đã đổ sụp gần hết. Anh đang nằm thở hổn hển, mặt tái xanh vì đau. Chúng nhặt bên cạnh anh khẩu súng AK đã hết đạn, báng súng vỡ tan và lôi anh lên khỏi hầm. Trên thân thể đầy thương tích của người lính giải phóng hiện ra một bộ mặt còn rất trẻ, có lẽ chỉ độ 20, 22 tuổi là cùng.

Lục soát khắp người anh, bọn lính lính không tìm thấy điều gì có ý nghĩa ngoài cuốn nhật kỹ đã bị xé qúa nửa.

Lật từ vết rách của chiếc cổ áo chúng còn tìm thấy một tờ giấy nhỏ gấp tư. Viên sĩ quan cầm tờ giấy từ tay bọn lính và ngạc nhiên nhìn chữ ký cảu Hồ Chí Minh bằng mực đỏ được đóng khung rất trang trọng. Nhưng, trong khi hắn nhíu mày săm soi tờ giấy, người lính giải phóng đang run lẩy bẩy bỗng đứng thẳng dậy, đôi mắt lờ đờ như thất thần đột nhiên sáng rực lên. Một sức mạnh bất ngờ cuốn anh lao vụt về phía viên sĩ quan, giật lấy mẫu giấy nhai ngấu nghiến và nuốt chửng.

Viên sĩ quan nguỵ sửng sốt đứng bất trong một giây. Chỉ đến khi thấy mũi khẩu M16 của thằng lính đứng cạnh rung lên và tiếng súng giật cục như tiếng nấc thì hắn mới chợt tỉnh. Hắn nhìn người lính giải phóng đổ nghiêng trên bao cát và nhún vai văng một câu tiếng Pháp, như nói để một mình nghe:

  • Héles! L’âme du vainqueur (Trời ơi, tinh thần của kẻ chiến thắng)

Tiểu đoàn ba được lệch tấn công cao điểm vào đúng ngày quy định sau khi tốp trinh sát thứ hai được phái đi đã trở về. Trận đánh diễn ra rất nhanh chóng. Sau khi thu dọn chiến trường tiểu đoàn trưởng. Nguyên ra lệnh cho chiến sĩ quan phải tìm cho được dấu vết tổ trinh sát Hồng Linh, những người đã phá cái bẫy của kẻ thù ở đồi 500 góp phần vào chiến thắng của tiểu đoàn. Nhưng họ chỉ tìm được xác của Huề và Tụng. không ai tìm thấy dấu vết gì của Hội. Tiểu đoàn trưởng Nguyên băn khoăn nhưng rốt cuộc anh đành ra lệnh rút lui. Thời gian không cho phép họ chần chừ. Đúng lúc ấy một chiến sĩ chạy về phía Nguyên:

  • Báo cáo tiểu đoàn trưởng.
  • Gì vậy?
  • Báo cáo, ở đằng kia…

Tiểu đoàn trưởng Nguyên giật mình:

  • Cái gì? Ở đâu?

Anh chiến sĩ thở dốc, chỉ tay về phía sườn đồi.

  • Báo cáo, không phải địch. Ở đằng ấy tôi tìm thấy cái này.

Nguyên chộp lấy cuốn sổ từ tay người chiến sĩ. Cuốn sổ loang lổ vết máu. Đúng là cuốn nhật ký của Hội đây rồi. Cuốn nhật ký có chữ ký của Bác mà anh vẫn thường khoe. Anh hất hàm hỏi người chiến sĩ:

  • Đưa tôi đi.

Hai người dừng lại cạnh hố pháo. Nguyên chậm rãi đi vòng quanh. Phía bên kia cái máy phát điện nằm bẹp gí như một đống sắt vụn. Không có dấu vết gì hết. Vậy là Hội hy sinh sau khi dập tắt chiếc máy phát điện này. Nguyên đã hình dung ra sự việc như vậy.

Trong khi đó, anh chiến sĩ cùng đi với Nguyên đang chăm chú đào bới cái gì đó ở phía xa hơn. Lát sau, anh mang lại một miếng gỗ:

  • Báo cáo tiểu đoàn trưởng.

Nguyên quay lại. Anh cứ ngỡ là mình hoa mắt nhìn lầm. Trên mảnh gỗ nhỏ là một dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng sơn trắng, dính đầy bụi đất: Một người lính trinh sát Việt Cộng dùng cảm.

  • Cậu tìm thấy ở đâu vậy.
  • Báo cáo, tôi tìm thấy ở trong hố pháo trước mặt.
  • Nguyên nhìn theo tay chỉ của người chiến sĩ. Vậy là Hội nằm ở đấy. Một người lính Sài Gòn nào đó đã chôn anh ấy. Nguyên ngã mũ và cảm thấy dòng chữ sơn trắng kia cứ nhảy múa trước mắt. Anh nghĩ tới câu nói của một danh nhân mà anh đã đọc trong cuốn sách nào đó: Những người dũng cảm không bao giờ chết.

27 – 7- 1985

( Trích trong tập truyện ngắn “ Ngày cuối cùng của chiến Tranh” )

 

Xem thêm những bài khác:

Chính khách-đời thường

Xem bức ảnh của Giản Thanh Sơn Chụp cuộc gặp...

Kỷ niệm không quên

Khi đăng bài về Tổng bí thư Lê Duẩn...

Trang Thế Hy- Ngòi bút quả tim

Nhân 100 năm ngày sinh nhà văn Nam bộ...

Thất trận trên sân nhà ?

Truyền thông đưa tin : Trong 9 tháng đầu...

Nguyễn Khắc Trường-lưỡi dao mổ nhân văn

Vĩnh biệt nhà văn Nguyễn Khắc Trường   Từ giã “...

Đốt lửa tìm trầm

Lúc mang ngành “ Quan hệ công chúng “...

Trang sử không tim

      Em lặn lội trên trang sách của cha ông Tìm...

Ngồi mát ăn bát vàng

Vậy là cái kim trong bọc đã lòi ra. Câu...

Mới nhất