Đi qua những câu thơ lãng mạn đầu đời
Anh đến với những chiến binh nông dân
“Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo,đất cày lên sỏi đá
Rũ bùn đứng lên
Súng kíp ,dao găm bước ra từ đụn rơm,gốc rạ
Chưa biết ký tên mình
Giọng ngọng líu ngọng lo
Vào cuộc đời chiến chinh
Bữa đói bữa no
Vịn vào câu thơ anh ước mơ thành thánh gióng
Chân đất đầu trần
Bao người lính mang câu thơ khát vọng
Những xã xệ,mắt toét hôm nào
Chân đất cũng xung phong
Anh thổi hồn vào những trái tim chiến binh
Lòng yêu nước hóa cuồng phong
“ Áo anh rách vai
Quần tôi có hai miếng vá “
Áo trấn thủ mong manh
sương muối rừng hoang
Chân vạn dặm vượt bom rơi đạn phá
Bụi trường chinh bạc phếch áo hào hoa
Chiến trường gọi rồi
Cây bút lên đường,câu thơ cũng thăng hoa
Chong mắt tiền phương” ngọn đèn đứng gác”
Thương đất nước mấy mươi năm thao thức
Nghe trống giục lên đường,xao xuyến cả bờ tre
Nghe tiếng bom nghìn cân
Dội lên” Trang giấy học trò”
Mỏng mảnh ánh trăng ngần
Cỏ mùa xuân năm ấy
Trong nỗi dau, thơ anh gọi con người đứng dậy
Thành mệnh lệnh hành quân
“ Giá của từng thước đất”
Là máu đồng đội mình,là máu của nhân dân
Đo từng thước chiến hào
Không được bao giờ để mắt
Một màu “lá ngụy trang” Một nỗi “ nhớ”
Cũng mang hồn dân tộc
Ngòi bút chiến binh một thời
Vẫn” Đầu súng trăng treo”
Viết cho tập 99 bức chân dung