Sống lại trên lưng người thân
Trên đường chạy loạn,tản cư
Chết lâm sàng một lần như lá bùa giúp anh
Tránh mũi tên hòn đạn
Những cơn đói thời bao cấp theo anh vào trận
Từ những đêm co ro trên ban công
Nghe cha anh, nhà viết kịch Học Phi kể chuyện
Tình yêu văn chương thấm vào hồn như một bản năng
Thích cầm đầu trẻ con đánh nhau
Từ tuổi thơ đã phóng khoáng ngang tàng
Máu đặc công có trong máu anh từ ấy
Từ kịch nói, nghề cha
Bất ngờ thành lính đặc công- rồi nhà văn quân đội
Chung thuỷ với đề tài người lính và chiến tranh
Dù bom đạn đã lùi xa
Bắt đầu từ “ Nắng đồng bằng” ngòi bút anh chưng cất mọi hương hoa
Chạm đến tận cùng sự trần trụi của chiến tranh
Tìm sự lãng mạn của tình yêu tinh chất
Anh bảo “ Chiến tranh là siêu đề tài,siêu nhân vật”
Từ tận cùng đau thương
Chắt ra những hạt ngọc cuộc đời, những tình yêu không tạp chất
Tìm sợi chỉ xanh thần kỳ trong biển cả khổ đau
Từ “ Nắng Đồng bằng” Sóng trước,sóng sau
Ngòi bút anh tung hoànhViết Văn,sân khấu, làm phim…
Dẫu cuộc đời không khua chiêng gõ mõ
Không “ ăn mày quá khứ”đâu
Anh là cơn “ mưa đỏ “
Như “ người mẹ tự cháy” hết mình
Sinh hạ những áng văn chương cho đời
Nuôi những “ ám ảnh xanh”
5/7/2023