Sao em không hát câu “ Đừng ví em là biển”
Ta chợt mơ thành cát trắng ven bờ
Em- dịu dàng như muôn con sóng nhỏ
Ta- mơ màng nghiêng ngả một câu thơ
Em-Biển xanh xa ngút mắt bến bờ
Ta- mơ hóa cánh buồm vượt sóng
Nghe trong gió có men say
Lời em ru nóng bỏng
Trong vị mặn nao lòng
Ta –mơ về tháng bảy, mưa Ngâu…
Em- Giấu mình trong lòng bão giữa biển sâu
Ta bỗng khát khao hóa thân vào ngọn sóng
Muốn vỡ tung ra
Trong con sóng bạc đầu nơi biển rộng
Em- cơn sóng thần
Ta- dải cát trắng vô tư
Ta và em như biển với bờ
Em-dữ dội dịu êm,đắm say hồn biển cả
Ta-hạt cát giữa bến bờ hoang dã
Nghe ngọn gió đbiển xanh cho bến bờ ngiêng ngả
Mơ trầm mình trong sóng cả đại dương em