Anh đi thật rồi sao
Nghe sương muối lạnh người ngoài cửa sổ
Tiếng hát ai nghẹn ngào trên nóc phố
“ Hình như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông Bắc đang về”…
Câu hát hóa đông tê buốt vỉa hè
Xao xác hàng me đêm Sài Gòn
“ Em ơi ! Hà nội phố”
“ Chiều phủ Tây hồ” khói hương trăn trở
Nghe thắt lòng
Một câu hát “Bâng quơ”
Để lại niềm thương nhớ khôn nguôi
“ Đâu phải bởi mùa thu”
Lắng trong sóng hồ Gươm
“Im lặng đêm Hà Nội”
Bên những mái ngói thâm nâu
Nghe lời tự tình của cây cơm nguội
Thầm thì câu “chuyện kể tình yêu”
Trong điệu “Rốc buồn”
Rơi lãng đãng chiều Đông
“Dương cầm lạnh” tái tê ai tấu “khúc mưa dông”
Đã về lại “Phố xưa” sao vội nói lời từ biệt sớm” ?
“Với tất cả tình yêu”
Sao Người vội “Mơ về nơi xa lắm”
Nơi chỉ có “Gió và hoa hồng”
Và đài sen tĩnh lặng thiên thu…
Hãy đi nhé Phú Quang ơi!
Hà nội đưa tiễn anh
Những ngày đầu đông trong gió lạnh sương mù
Anh bay về cõi vĩnh hằng
Viết lời cuối của câu chuyện cổ
Nơi cuối đất thắp nén tâm nhanh
Giã biệt anh trong lặng thầm “ Nỗi nhớ”
Lại bồn chồn nghe câu hát xao lòng
“ Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai
Tóc xõa vai mềm”…
Ngày buồn 9/12/2021