Bỗng lại nhớ em- năm ấy- Tràm chim
Trong sương khói Tháp Mười
Nhớ dáng em nhịp chèo khua huyền hoặc
Run rẩy bình minh
Như hư như thực
Ngỡ như mình lạc vào sương khói bồng lai
Tóc em quyến rũ hương sen
Rừng tràm xanh huyền ảo chân mây
Nhớ nụ cười em giữa thảm hoa vàng
Vẽ bức tranh dân dã
Ngai ngái vị bùn non
Trong nước mặn đất phèn Hoang dã
Vị hoang dại thiên nhiên
Sao mới chạm mặt đã say ?
Ngỡ đầm mình trong nụ cười cô gái miền Tây
Ngơ ngác tràm chim mộc mạc màu hoa súng
Em kể tôi nghe cây lúa ma giữa bốn bề gió chướng
Trong mắt em có Hương thơm hạt ngọc trời
Vượt bão gió bay lên
Ngỡ lại cùng em
Bồng bềnh trong Vũ khúc thiên nhiên
Chấp chới những cánh chim trời
Giữa hoàng hôn màu Lửa
Đại bàng ,diệc, bồ nông,le le,cò lửa…
Những cánh chim hồng hạc – những vũ công từ trời
Tấu vũ khúc dân gian như trong chuyện cổ
Vẻ thiên nhiên hoang sơ
Thơm sương giá Tháp Mười
Nghiêng ngả đất trời,dẫu không dị thảo kỳ hoa
Em đã về cõi niết bàn, chiến tranh cũng lùi xa
Tôi đốt nén hương trầm giữa tràm chim
Và ngôi mộ gió
Vẫn còn đây nụ cười em vương trong hương rừng cây cỏ
Nghe trong mỗi giọt máu tim mình
Vẫn âm thầm ngọn lửa
Em cùng chúng tôi đốt lên- năm ấy- Tràm Chim
Về tràm chim-nhớ linh Hương